Thơ Cảm Giác - Đối Đáp
HỎI DƯỢC SĨ
Có ai chế thuốc để "quên" không?
Xin chế cho tôi một liều hồng,
Uống vào nhung nhớ không còn nữa,
Hồn không giá lạnh cõi Thu Đông
Có ai chế thuốc uống “vui” không?
Uống cho quên hết những cơn buồn,
Mười lăm năm rồi thân viễn xứ!
Gục đầu che dấu giọt lệ tuôn.
Có ai chế thuốc giùm tôi nhỉ?
Để uống quên đời khóc tủi thân,
Tha hương lận đận người vong quốc
Quê nhà chừ nắng ấm đã sang Xuân?
Trần Cẩn Trọng
SẼ CÓ MỘT NGÀY
Bao năm làm bạn với cối chày,
Quê người lê gót khắp đó đây;
Cầu mong kiếm được liều linh dược,
Trị hết hận thù, hết đắng cay.
Biết làm sao chế được thuốc “vui”
Cho kẻ tha hương khỏi ngậm ngùi;
Cho người ở lại quên sầu khổ,
Đất nước reo vang vạn tiếng cười.
Để cho có được thuốc “quên” đời,
Hỡi người bạn hữu khắp nơi nơi !
Văn hóa quê cha mau gìn giữ,
Mầm non đất mẹ sớm vun bồi.
DS Huỳnh Trọng Tâm
CẢM TÁC
Cẩn Trọng lo âu dược sĩ nhà,
Làm sao chế thuốc cứu người ta:
Quên đi phiền não và thương nhớ,
Lú lẫn càng hay khỏi nghĩ xa!
Thảo dược Trọng Tâm lo cứu bệnh,
Cao đơn cũng khó giúp anh qua...
Thuốc vui tự tại tâm an lạc,
Văn hóa muôn đời điểm sắc hoa...!
Mai Xuân Thanh kính bút cảm tác,
Thơ Trần Cẩn Trọng & Thơ Hùynh Trọng Tâm
Ngày 02 tháng 09 năm 2014
KỲ DUYÊN
Cẩn Trọng, Trọng Tâm tưởng một nhà !
Duyên đâu kết hợp lạ vậy ta ?!
Nhắc Tâm thấy Trọng sao gần gũi,
Nhớ Trọnng nghĩ Tâm chẳng cách xa !
Nối kết tâm tình thường qua lại,
Họa thơ hội ý mãi lại qua…
Duyên may kết hợp thành tri kỷ
Ngày tháng âm thầm nở vạn hoa!..
TKK
Bình luận cho bài viết này