CẢM TƯỞNG VỀ PHÒNG CHÂM CỨU TRE XANH
“Thầy là một quái kiệt đấy nhá!”. Tôi thành thực bộc phát lời trên với vị thầy thuốc đa tài. Tôi đã ở đây ba ngày để chữa bệnh. Vì được ở ngay tại nhà của thầy, tôi có cơ hội chiêm ngưỡng những sinh hoạt rất đều đặn mỗi ngày tại phòng châm cứu đặc biệt này. Từ 7 giờ sáng các bệnh nhân đã tuôn vào phòng đợi từ khắp các nơi: Virginia, Florida, Louissiana, Texas, Wisconsin, California,v.v…Ngày thường khoảng gần 100, cuối tuần luôn trên 100.
Tôi từng nghe tiếng “thần y” của thầy từ mấy năm rồi, mãi đến nay mới có cơ hội đến để cầu thầy chữa bệnh. Thầy chữa xuất sắc trong những thứ bệnh khó trị như sau:
a) Các thứ bệnh ngoài da như vẩy nến, giời ăn, các thứ sẩn đỏ ghẻ ngứa, từ các thứ mụn loang lổ trông như cùi hủi, cho đến bệnh rụng tóc sói da đầu…thầy là sát tinh của chúng.
b) Các bệnh nhân bị tai biến mạch máu não khiến trở nên bại liệt, nếu không bị quá lâu, thầy đều chữa cho gân co thắt được mềm ra, các cơ bắp được cứng cáp hơn. Dù chỉ ở đấy có vài ngày, tôi đã thấy những bệnh nhân tiến bộ trông thấy.
c) Các bệnh dị ứng (allergy) với phấn hoa cỏ, gây hắt hơi sổ mũi…thầy chỉ châm một lần là khỏi. Thầy còn chữa các bệnh dị ứng khác như bị ngứa do ăn đồ biển, trứng, sữa, đậu phụng...
d) Các bệnh nhân bị “sút lưng” hay “cụp lưng” thần kinh tọa vì lao động quá sức, các đốt xương kẹp dây thần kinh…
Thầy chữa hầu như đủ mọi thứ bịnh, từ những bịnh như tiểu đường, cao máu, cao mỡ, phong thấp, phù thủng, cho đến những bệnh như bệnh trĩ, hôi miệng, cận thị, và trặc chân, v.v…
Phải công nhận là thầy chữa rất mát tay, mau lành lắm, nhiều người được khỏi bệnh nên cứ đồn nhau, người này giới thiệu cho người kia tìm đến xin chữa trị.
Có người nói: “Ong ấy đang gặp vận may như diều gặp gió”, nhưng phần tôi, tôi nghĩ rằng thầy giỏi y thuật cũng dễ hiểu. Từ những kiến thức gia truyền vì ông cụ thân sinh ra thầy chuyên nấu cao hổ cốt, cao nhung nai làm thuốc, để lại cho thầy những phương thuốc rất hay. Thầy lại thông minh học giỏi, là học sinh suất sắc trường các sư huynh Lasan Tabert. Lên bậc đại học thầy là sĩ quan Quân y của thời Cộng Hòa, dầy kinh nghiệm chữa trị cho các thương binh trong thời chiến tranh. Qua đến Hoa Kỳ, thầy còn theo đuổi và tốt nghiệp về Dược khoa. Cho đến giờ hằng tuần thầy vẫn còn đi học vào mỗi tối thứ Ba và đến phòng thí nghiệm để làm việc về thuốc. Cho nên thầy thấu triệt khoa Y Học Tây phương với phương pháp khảo cứu và giải thích minh bạch và chắc chắn. Thêm vào đó thầy trao dồi sâu xa thêm về Đông y trong khoa châm cứu và thoa bóp. Thầy tốt nghiệp bác sĩ châm cứu từ Viện Y Học Dân Tộc ở Sài Gòn. Trước 75 thầy từng theo học ở đại học khoa học Sàigòn. Trong khi phục vụ tại bệnh viện quân y thầy ghi danh học hàm thụ Cử Nhân Văn Chương VN và Luật Khoa. Ngoài ra thầy còn là một võ sư cao đẳng hồng đai của môn phái Vovinam. Như thế có thể nói thầy đều tinh thông Đông y, Tây y, Dược thảo và huyệt đạo nên phương cách chữa trị thực phong phú.
Vì thế không phải là “hên”, mà là “tinh hoa phát tiết sương thịnh cùng cực”. Tôi nghĩ rằng bây giờ là lúc thầy phát triển tột bực khả năng chữa trị của mình, chính là lúc hội tụ đủ hết các yếu tố bên trong cũng như bên ngoài, tự nhiên lẫn siêu nhiên. Cũng như một bông hoa vào đúng dịp đương xuân xinh đẹp tuyệt vời. Hoặc như người con gái đến thời trổ mã, toả sáng đến “chim sa cá lặn”. Thầy đang được gia đình an hoà, làng xã tôn trọng, bạn bè quí mến, gặp những năm có dược liệu tốt, vào lúc tinh thần vui vẻ và sảng khoái, kinh nghiệm sung mãn nhất, nên khi chẩn bệnh, trị bệnh đã đến chỗ sáng suốt cùng cực…Và nhất là dường như thầy đang được ơn Trời chúc phúc. Nhiều lúc chính thầy còn kinh ngạc trước sự kiến hiệu mau chóng bởi việc chữa lành của mình. Và nhiều khi chính thầy cũng không tin nổi, sự lành bệnh xẩy ra gần giống như những phép lạ vậy.
Vì thầy chữa quá hay, số bệnh nhân từ khắp nơi nghe tin hay tuôn về thật nhiều. Trước đây, nghe nói mỗi ngày có đến mấy trăm bệnh nhân, giải quyết không kịp, khiến thầy phải kiệt sức, vừa vì quá đông việc đậu xe không còn trật tự, gây ồn ào phiền nhiễu sự yên tĩnh của thôn xóm. Thầy đã thử dùng một biện pháp để giãm bớt số bệnh nhân tuôn đến. Biện pháp đó là chỉ nhận chữa những bệnh nhân có hẹn, và việc lấy hẹn cũng chỉ giới hạn vào ba buổi tối: thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm mỗi tuần, từ 9 giờ tối đến 11 giờ tối. Phương pháp hạn chế đã tỏ ta hữu hiệu tức khắc. Việc giới hạn lấy hẹn đó đem đến hậu quả: Các bệnh nhân sẽ tìm đến các thầy thuốc khác để chữa những bệnh dễ chữa, khỏi mất công lấy hẹn cầu kỳ rắc rối. Và những bệnh nặng mang tính cấp cứu, cũng đành phải tìm nhờ đến thầy thuốc khác, vì nếu đợi đến khi được hẹn của Thầy thì bệnh nhân chết mất rồi. Vì thế số các bệnh nhân còn lại toàn là những bệnh nan y lâu dài và khó chữa. Tuy việc lấy hẹn chỉ giới hạn có mấy tiếng đồng hồ trong 3 đêm, cũng đem lại đủ số bênh nhân cho Thầy chữa trị suốt tuần mỗi ngày trên dưới một trăm.
Thầy lại rất vui tính và giỏi văn nghệ. Trong phòng châm cứu chỉ có ba giường. Mỗi đợt chữa là 3 người. Sau khi châm kim cho cả ba. Thầy gắn điện cho chạy vào các huyệt quan trọng, để đồng hồ canh giờ. Trong khi chờ đợi, thầy xem lại hồ sơ bệnh lý, chuẩn bị dược thảo cho bệnh nhân. Đôi khi nhận thấy bệnh nhân chờ đợi quá lâu và mệt mỏi, thầy bước lại máy vi âm, bắt đầu kể chuyện tiếu lâm cho các bệnh nhân đang được chữa trị cũng như các bệnh nhân ngồi ngoài phòng đợi cùng nghe. Thầy coi các bệnh nhân như người nhà mình nên cứ hồn nhiên kể hết chuyện này đến chuyện kia, khiến bệnh nhân được dịp cười rũ rượi , cười thoải mái. Nhưng khi thầy kể chuyện buồn, các chi tiết cũng như lời lẽ quá buồn đi, làm cho ai cũng thấy nghẹn ngào, và nhiều người rơi lệ. Phải công nhận thầy nói chuyện rất có duyên. Nếu thầy đóng kịch chắc là xuất sắc lắm, phải là minh tinh, vì nói chuyện thường mà còn làm cho người ta cười theo, khóc theo nữa là. Một ngạc nhiên thú vị là chính thầy có soạn kịch, mà khi thầy diễn thấy xuất thần làm cho bệnh nhân không biết đó là chuyện người khác hay là chuyện của chính thầy.
Thay vì kể chuyện, đôi lúc thầy lại đọc thơ. Thầy có rất nhiều bài thơ hay, và có tài làm thơ rất nhanh, thơ của thầy là thể loại thơ Đường Luật, nhất tam ngũ bất luận, nhị tứ lục phân minh, có thể giống như Tào Thực trong truyện Tam Quốc, mỗi bước xong một câu thơ, thầy có bút hiệu là Mây Ngàn. Thầy còn giỏi về âm nhạc. Thầy sáng tác nhiều nhạc đời và nhạc đạo, đa số là nhạc buồn. Bệnh nhân vô phòng châm cứu có thể nhìn thấy dễ dàng: không những có những cuốn tự điển y học, những hình vẽ tây y về các bộ phận trong cơ thể con người, những hình đồ của đông y về các huyệt đạo, còn thấy rất nhiều các bằng khen và các giải thưởng, và nhất là có treo nhiều loại nhạc khí. Những nhạc cụ này không phải để treo cho đẹp mà do các bệnh nhân tặng thực sự góp phần vào việc giải trí, làm thoải mái tinh thần vị thầy thuốc và các bệnh nhân sau nhiều giờ chữa bệnh nhọc mệt.
Các bệnh nhân ngồi đầy ở phòng khách. Các đôi con mắt đều nhìn về phía cửa của Phòng Châm Cứu. Cứ cửa mở ra là có mấy bệnh nhân bứơc ra, và mấy bệnh nhân khác bước vào. Chẳng mấy chốc đến phiên mình. Bỗng nhiên cửa mở ra, vị thầy thuốc trong y phục trắng xuất hiện, trong tay cầm một chiếc harmonica. Thầy mở lời: “Xin thổi tặng bà con một bài hát quen thuộc”. Thế là tiếng nhạc réo rắt dồn dập và điêu luyện một bài nhạc tiền chiến hay cổ điển nào đó. Tiếng vỗ tay vang dội để hoan nghênh. Bài nhạc chấm dứt, lại một tràng vỗ tay khác vang dội kèm theo bao nhiêu nụ cười nở trên khuôn mặt của các bệnh nhân trong phòng đợi. Đút chiếc harmonica vào túi phải, thầy rút từ trong túi bên trái một cây sáo trúc. Thế là trước sự ngỡ ngàng đầy thú vị của các bệnh nhân tiếng sáo thiên thai lại vọng lên réo rắt, nức nở, thiết tha. Trong lúc người nghe còn đang ngẩn ngơ vì tiếng sáo ru hồn thì bỗng có tiếng ngâm của ai cất lên ngọt ngào hoà nhịp với tiếng sáo. Một thiếu phụ nhỏ nhắn duyên dáng xuất hiện, dung mạo thật tươi với tiếng ngâm thơ tao đàn già dặn truyền cảm với chất giọng thật phong phú thỉnh thoảng vút lên làm ngơ ngẩn người nghe. Đây là y sĩ phu nhân, cũng là một người tài, đã từng đoạt giải Phụ Nữ Vô Địch của thành phố. Đây là một phụ nữ Việt Nam mang trong mình anh hùng tính của Bà Trưng Bà Triệu., đa tài, hát hay, nấu ăn giỏi, làm việc siêng năng, cử chỉ cương quyết mau lẹ, bà còn là một võ sư Chuẩn Hồng đai Việt Võ Đạo. Hai ông bà thật xứng đôi, cùng hoà hợp nhau trong công việc nhịp nhàng như đôi thư hùng uyên ương song kiếm hợp bích trong những việc phục vụ dân chúng trong thành phố suốt mười mấy năm nay. Cứ thầy bào chế thuốc thì cô đi chuẩn bị các giường nằm cho bệnh nhân, dọn dẹp phòng ốc. Đến giờ mở cửa phòng mạch, thầy khám bịnh cô xướng danh bệnh nhân, thầy châm kim cô rút kim, thầy thổi sáo cô ngâm thơ, thầy đệm đàn cô hát trình diễn, thầy chuần bị thuốc men cô chuẩn bị bữa ăn. Mỗi tối thứ Sáu thầy cô cùng ra võ đường dậy võ vì cả hai đều là võ sư Hồng đai. Thầy đẳng cấp cao hơn nên là Võ sư trưởng Võ đường Tre Xanh. Đến một nửa thanh niên trong thành phố là môn sinh của thầy cô.
Đến chữa bệnh tại phòng châm cứu của thầy rồi, ai cũng khen thầy đa tài, nào bác sĩ, dược sĩ , thi sĩ, nhạc sĩ, võ sĩ , chưa hết đâu, cả hai thầy cô còn là hiệp sĩ. Hiệp sĩ đây là tinh thần hào hiệp bác ái. Vào phòng khách bệnh nhân có thể nhìn thấy các hình ảnh và các thư cám ơn từ các nơi dân nghèo, những làng quê vùng sâu vùng xa, trại cùi, viện cô nhi, các buổi chữa bịnh phát thuốc miễn phí và phát chẩn uỷ lạo cho các nạn nhân thiên tai,v.v…Ngoài các thứ “sĩ” kể trên, thầy còn ao ước trở nên một thứ “sĩ” cuối cùng vào cuối đời mình, đó là được làm thầy Phó Tế Công Giáo. Tôi khuyên thầy nên tiếp xúc với giáo quyền để ghi danh sớm đi, vì nhiều địa phận có ra giới hạn về số tuổi. Nếu trở thành “Phó tế Công Giáo” là một Thánh chức có ghi trong Kinh Thánh và nhiều vị nổi tiếng trong sử sách như trường hợp Phó tế Stêphanô Thánh Tử Đạo Tiên Khởi, hay Thánh Phó Tế Epphrem thần học gia và tiến sĩ giáo hội, thầy sẽ trở nên người chữa bệnh tâm linh, không chỉ lo cứu sống người ta về phần xác mà còn lo cho người ta có “sự sống vĩnh cửu”. Được biết Cô cũng ủng hộ hết mình việc thầy trở nên “Phó Tế vĩnh viễn”. Nếu một ngày nào đó thầy được toại nguyện ước mộng làm “giáo sĩ” thì xin thầy đừng bỏ công việc châm cứu để cho các bệnh nhân không bị thiệt thòi, vẫn cứ hãy là bác sĩ, dược sĩ, y sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ , võ sĩ và hiệp sĩ của mọi người. Cho đến ngày thầy thật là gìa, râu thật là dài, tóc thật là bạc, tuổi thật là cao, thầy sẽ giơ tay chào từ giã mọi người để trở thành “tử sĩ”./.
Lm Phêrô Vũ Tiến Đạt
June 11, 2008
Đan Viện Thiên Phước.