Nhà Ai
Dừng chân ghé lại Toulouse
Quanh co dốc núi mịt mù hơi sương
Nhà ai ngói đỏ dễ thương
Lưng chừng vách đá giữa đường mây bay
Chập chùng hoa lá cỏ cây
Cao cao khóm trúc ở ngay lối vào
Vuốt ve bờ suối phi lao
Kìa cô gái Huế đang chào đón ai
Trên bàn rượu đỏ một chai
Foie Gras gan ngỗng với hai người chờ
Bánh mì thêm một chút bơ
Salmon than nóng nướng sơ đủ dùng
Cùng nhau chủ khách ung dung
Thi, ca, đàm luận tưởng chừng khó quên
Bài thơ một nửa viết thêm
Nửa kia giử lại cho mềm nhớ thương
Cuối Thu trời thấp mây vương
Lá rơi vàng úa con đường quạnh hiu
Ở đây sáng cũng như chiều
Se se mây tím tiêu điều không gian
Ngày vui sao vội chóng tàn
Vầng ô xuống thấp lại càng nhớ thêm
Trăng ơi trăng khuất sau rèm
Để vì sao lạc giữa đêm Thu Tàn
Nữa khuya mưa đổ vội vàng|
Tiếng mưa gọi thức mấy hàng lau thưa
Tiếng mưa dào giạt tiếng mưa
Mưa ôm vách núi cho vừa nhớ thương
Giọt mưa rơi nhẹ xuống đường
Khoát thêm chiếc áo đêm sương lạnh về
Chia tay lòng chợt tái tê
Nghe trong tiếng gió tình quê não nùng.
Thu Hà
Bình luận cho bài viết này