THIÊN THẢO
9/28/2008
THIÊN THẢO
Người như mây trắng bồng bềnh
Ta, tàn Thu cũ rụng bên cội sầu
Nhìn nhau, con mắt bể dâu
Hồn ta bạc thếch theo màu thời gian
Đời buồn tựa cánh đồng hoang
Xác xơ ảm đạm từ hoàng hôn xưa
Về chi, chim sẻ ngaỳ mùa
Tình ta, mái ngói cũng vừa rêu phong
Đêm nay thắp lại nến lòng
Soi tìm quá khứ mênh mông muộn phiền
Ao xưa bạc trắng nhân duyên
Tóc xưa dầu dãi dọc miền trầm luân
Ta xưa ngỡ được Thiên Ân
Mà người vẫn cũ bao lần thờ ơ
Đêm nay buồn vọng về thơ
Dăm ba nét chữ ngu ngơ giật mình
Đêm nay bóng muốn xa hình
Thơ bên giòng chữ lặng thinh thở dài
Buồn người về trọ hồn ai
Trần gian Thiên Thảo thở dài vô tư
Ông Nội
Bình luận cho bài viết này