CÔ LÁNG GIỀNG
CÔ LÁNG GIỀNG
Trong mơ cứ tưởng thấy cô láng giềng
Môi hồng nở nụ cười duyên
Lại thêm má lúng đồng tiền hai bên
Gió xuân hôn mái tóc mềm
Nắng vàng hong ấm áo em lụa là
Ngọt ngào chiếc áo bà ba
Nhẹ nhàn tay ngọc tưới hoa chiều tà
Vô tình lạc bước chân qua
Thẹn thùng em núp vào nhà trốn tôi
Ngắm hoa lòng chợt bồi hồi
Vì ai cây héo, hoa rơi phủ phàng
Vì ai tình khúc trái ngang
Yêu trong câm lặng thở than muộn rồi
Dửng dưng nàng áng mây trôi
Tôi về ôm mối tình côi đoạn trường
Nhà bên hoa nở đầy vườn
Mà sao con bướm lại vương vương sầu
Để cho lỡ mối duyên đầu
Canh dài thơ thẩn khổ đau vì nàng
Trời cho duyên kiếp bẻ bàng
Đành về chở nặng một khoang thuyền tình
Nổi trôi kiếp sống linh đinh
Lỡ thương cô gái đẹp xinh như nàng
Muộn màng duyên kiếp dở dang!
Vô tình nàng đã sang ngang bến nào
Một đêm trời vắng trăng sao
Nàng rời quê cũ đúng vào cuối Thu
Tối nay trời phủ sương mù
Mình tôi xuôi ngược nhìn Thu lá vàng
Giọt mưa tí tách giăng ngang
Chập chờn nhân ảnh bên hàng dậu xanh
Ông tơ chẳng nối duyên lành
Đàn tôi lổi nhịp, tơ chùng phím hư
Nhà bên sen thắm còn dư
Xưa hoa ngào ngạt, bay chừ hoang liêu
Ước mong gặp lại người yêu
Cuối nhìn hoa lệ trăm chiều ruột đau
Âm thầm thao thức canh thâu
Chỉ vì tôi đã yêu màu mắt em
Bàng hoàng trăng trở bao đêm
Muộn màng tơ tóc cứ xem như là
Em về vui với người ta
Lệ tôi thay nước tưới hoa nhà nàng
Tây Thiên Triết
Lê Thánh Tôn có nhị hồ
Bài thơ mến tặng hai cô láng giềng.
Bình luận cho bài viết này